Chúng ta luôn đặt ra câu hỏi này mỗi khi có một người bạn qua đời, nhất là khi người bạn ấy vẫn còn trẻ. Chẳng ai trên trái đất này biết được tại sao Chúa lại gọi người này về khi đã già, còn người kia khi vẫn còn trẻ. Tuy nhiên, hãy tin chắc hai điều này: một là, Thiên Chúa biết mọi sự, những gì đã xảy ra và những gì sắp xảy ra; và hai là, dù Thiên Chúa làm gì hay để cho chuyện gì xảy ra, thì đó là vì Người yêu thương chúng ta.
Chúng ta không biết cách tính thời gian của Thiên Chúa, không biết thời điểm mà Người chọn để gọi ai đó về với Người. Tuy nhiên, có một điều chúng ta thực sự biết, đó là chiến lược của Thiên Chúa, biết được tại sao Người để cho tất cả chúng ta phải chết đi. Kinh Thánh nói, sự chết đi vào trần gian là do tội lỗi (St 3; Rm 6,23). Một khi con người nổi loạn chống lại Thiên Chúa, sự chết sẽ là điều hiển nhiên, đơn giản vì Thiên Chúa là nguồn mạch của sự sống, và khi bạn chống lại Thiên Chúa, cũng đồng nghĩa bạn chống lại sự sống.
Hãy thử tưởng tượng xem, nếu không có cái chết, mọi thứ sẽ như thế nào? Bạn sẽ sống mãi trên quả đất này, y hệt như hiện tại. Vậy bạn có thích điều đó không? Bạn nghĩ xem, sẽ mất bao lâu để bạn cảm thấy chán? một trăm năm? một ngàn năm? hay một triệu năm? Nếu cứ mãi sống trong tình trạng hiện tại, thì đó thực sự là đau khổ hơn là hạnh phúc. C. S. Lewis nói rằng: “Ngay lúc này, chúng ta tựa như những quả trứng. Và bạn sẽ không thể cứ tiếp tục hiện hữu mãi như là quả trứng; nhưng phải nở ra và xấu xí đi”. Sự chết cũng như việc nở trứng vậy. Chúng ta phải bước ra khỏi quả trứng là vũ trụ bao la này và thân xác già cỗi của mình, để rồi được tái sinh vào trong Thế giới của Thiên Chúa, tức là Nước Trời và được tái sinh vào một thân xác mới, thân xác phục sinh, mà Thiên Chúa đã dọn sẵn cho chúng ta, giống như thân xác của Đức Kitô.
Sự chết là một con đường khó khăn để đi vào Nước Trời. Nếu không phạm tội, chúng ta thực sự không cần phải chết. Chúng ta sẽ đi thẳng vào Thiên Đàng như Đức Giêsu. Người chẳng hề phạm tội, nên Người không phải chết. Thế nhưng, Đức Giêsu đã tự ý chịu chết vì chúng ta, ngõ hầu có thể nhổ ngòi độc của sự chết ra khỏi chúng ta.
Thiên Chúa để chúng ta chết đi bởi vì Người thực sự yêu thương chúng ta, chứ không phải vì Người không yêu chúng ta. Sự chết giống như một cuộc giải phẫu, và Thiên Chúa chính là một bác sĩ giải phẫu. Nhà thơ T. S. Eliot gọi Đức Kitô là “Bác Sĩ Phẫu Thuật Những Thương Tích”. Sự chết chính là phương thuốc chữa chúng ta khỏi những căn bệnh của thế gian này.